Kẻ Bảo Hộ

Chương 3: Lão già may mắn.


Sau khi Tiêu Nguyệt Nguyệt thi triển thần uy, Ngạo Thiên tiếp tục chịu trận. Hắn thiết nghĩ “cổ nhân giáo huấn nam tử không động thủ với cọp cái… à không, là với phụ nữ”.

Tam Thúc hỏi hắn khách sáo qua loa vài câu mà như cảnh sát điều tra tội phạm truy nã vậy. Ngạo Thiên sau lưng toát mồ hôi, khốn khổ bịa ra một cái thế thân, nào là bản thân mồ côi, dựa vào thực lực để sống vững. Hắn thật không muốn nói vậy, bất quá bị Tiêu Nguyệt Nguyệt lừ lừ mắt làm chột dạ.

Đối đáp vài ba câu cùng Ngạo Thiên, lão tam thúc quay sang nói chuyện phiếm trên trời dưới đất với Nguyệt Nguyệt. Ngạo Thiên nghe mà choáng váng cả đầu, nghĩ mà khâm phục: “Lão già này chuyển đề tài còn nhanh hơn cả chớp mắt nữa, chắc thời trai trẻ kinh nghiệm tán gái phong phú lắm đây, hắc hắc, tám chín phần là đồng liêu cùng nghề, bất quá chú em còn non với xanh lắm a”.

- Nguyệt Nguyệt nhìn cháu ngày càng xinh đẹp khỏe mạnh thế này ta rất vui nha, à tiểu Hoắc nhà ta dạo này hay nhắc cháu lắm đó…. Hả, tiểu Nguyệt, cháu nói là bây giờ phải học lớp nấu ăn sao, ấy da, vậy là giống thằng Hoắc Cường nhà ta rồi, bữa trước nó còn được nhờ qua nấu cho thằng nhóc hàng xóm nữa… Ồ cái đồng hồ này cháu đeo mới đẹp làm sao, làm ta nhớ thằng Hoắc Cường cũng thích đồng hồ lắm, hình như cũng có cái giống hệt, ồ thật trùng hợp a!… Nói mới nhớ nhớ tiểu Hoắc tài hoa đầy mình dạo này con gái bu lấy nó từng hàng ta xòe hai chân cũng không đếm hết… tiểu Nguyệt cháu phải nhanh lên thôi! [ (=_=”) già đầu còn yy]

Tiêu Nguyệt Nguyệt ngồi bên chỉ mỉm cười, lâu lâu nói vài câu khách sáo còn lại là lão già tam thúc huyên thuyên mãi không dừng, vốn tiểu Nguyệt nhà ta đã muốn ra về, định lấy lí do bận việc, mà thật không biết làm thế nào để thoát thân dứt ra, đành phải tiếp chuyện cũng vị thúc thúc giàu năng lượng này.

Ngạo Thiên thì khác, hắn ngồi bên uống trà, à không là uống nước mà bực mình. Hắn rủa thầm liên tục: “Lão già keo kiệt thối tha, chém gió sao không biết lựa mặt vậy, con lão mà gái bu hàng đống còn cần lão ngồi đây “tiếp thị” nó sao, hừ, còn thích đồng hồ nữa chứ, đồ láo toét, lão chuyên linh kiện máy móc không thể không nhìn ra cái đó vốn dĩ là súng laze mini, mẹ kiếp, vì nó mà ta suýt nữa bị lủng một lỗ ở quần đó”. Ngạo Thiên hậm hực ra sức mà rủa khí thế trong lòng.

Mắng chửi thậm tệ âm thầm mà mặt vẫn tỉnh bơ, nụ cười sáng lạn hơn cả ánh trăng thu trong thơ Lý Bạch, chỉ có thể khâm phục mức da mặt dầy phi nhân loại của hắn. Thế nhưng kìm nén cũng có giới hạn. “Ai đời, đường đường quân nhân thiếu niên thiên tài, người khác gặp mặt phải kêu một tiếng Thiên ca lại phải ngồi đây nghệch mặt cười như thằng hề cả buổi rồi, đồ lão già lắm mồm khốn khiếp”. Hắn nghĩ gì kệ hắn, bên cạnh Tam Thúc vẫn mỉm cười nói với Tiêu Nguyệt Nguyệt:

- Ây, tâm sự vậy đủ rồi, nào uống trà, uống trà đi.

Dương Ngạo Thiên lòng mừng như điên, hắn nãy giờ ngồi im đến chân tay tê rần rồi, nếu không phải vì nhà người khác không được đi loạn hắn thật đã muốn tìm chổ nào coi tivi hay ngủ bén cho rồi, bực nổi lão già kia càng không có lòng hiếu khách mời cái gì nhâm nhi nữa, chỉ tiện tay đun nước pha trà cho tiểu Nguyệt rồi rót cho hắn một… ly nước đun sôi. Lòng bức bối như núi lửa sắp tuôn trào, những tưởng được giải thoát, bỗng hắn nghe Tam Thúc lão khốn nói mà chỉ muốn cởi ngay chiếc giày phang bất tỉnh ông ta cho rồi.

- Thôi vậy, đều là người quen, ta cũng không vòng vo nữa, nào tiểu Nguyệt cháu yêu, chúng ta nói chuyện chính đi thôi!

“Con mẹ ông, thối lắm, ta ngồi cả tiếng rồi mà ông mới nói xong phần mở đầu!? Nói nói cái búa, ông ngon ông nói tiếp ta coi nào, xem ta có nhổ nốt mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu ông không”. Bản chất ý nghĩ có phần thô tục nhưng lại rất có phong phạm hợp tính của quân nhân, thô lỗ mà rất thẳng thắn, quan niệm của Ngạo Thiên là trừ đàn bà phụ nữ, hắn không khách khí với chủng loại nào cả, từ trẻ nghịch ngợm, đàn ông “hai chân” đến già mất nết, loại nào hắn cũng chấp hết. Tay hắn run rồi, chỉ còn canh chừng lão thúc kia mở miệng là cho lão một cú chặt gáy bất tỉnh. Tiêu Nguyệt Nguyệt dường như cũng ý thức được Tam Thúc muốn nói gì liền dứt khoát đứng dậy cáo từ, không đợi tam thúc mở miệng giữ mà chuồn đi luôn. Trong lòng lão Tam lại phiền muộn vô cùng “thằng con ngu xuẩn còn chưa về, ta cũng không còn biện pháp nào để câu giờ nữa a”.

Sau khi đi khỏi cửa tiệm cũ rích đó, một nam một nữ tiếp tục đi dạo trên đường, lần này hai người đi sóng vai nhau, nếu khoát tay nữa thì nhìn rất giống một cặp tình nhân. Nguyệt Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh thấy hắn cười tủm tỉm rất vui, không nén được hiếu kì hỏi:

-Này, cậu cười cái gì đấy, nhìn ghê chết được, hệt như đang có ý đồ bất chính vậy.

Ngạo Thiên một tuần qua cũng quen với tính cách của cô gái này không châm chọc người khác là không chịu được cũng không thèm tranh chấp với cô. Hắn ung dung cười cười:

-A không có gì, chỉ là nhớ lại thấy Tam Thúc của cô dường như rất tốt số, à không, tốt bụng, có vẻ thúc thúc cô sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

“Lão ta rất hên đó, cô mà không kéo ta đi, ta đã cho một cước vào đầu lão già đó rồi, cho lão ta hôn mê mới im lặng được, hừ không ghét người già chỉ ghét già lắm điều a, chậc dạo này ta còn kính lão đắc thọ nhiều quá đi thôi, thật không nỡ xuống tay a”. Tiêu Nguyệt Nguyệt không hề biết ý nghĩ trong đầu của Ngạo Thiên, chỉ gật đầu vui vẻ nói:
-Đúng đó, Tam Thúc là người rất đôn hậu, từ bé tôi đã biết người rồi. Ông và gia gia tôi là anh em kết nghĩa lẽ ra cũng phải gọi Tam lão gia tử nhưng người bảo gọi Tam Thúc cho cảm thấy bản thân còn trẻ, hi hi, cậu thấy người có trẻ con không chứ. Ba mẹ tôi không còn, từ bé đều là do Ông nội và Tam Thúc chăm sóc thôi.

Ngạo Thiên nghe xong cũng buồn cười, lão già này thật tác quái mà. Có điều hắn cũng không ngờ cô gái này lại mồ côi từ bé, hèn chi lúc hắn bịa chuyện thấy ánh mắt cô thoáng vẻ đồng cảm, cô đơn* (*xạo vãi, ngươi bảo ánh mắt người ta lừ lừ làm chột dạ thì có). Hắn mỉm cười nói:

- À nghe Lão thúc nhắc đến tiểu... không, là Hoắc Cường gì đó, là ai vậy?

-Là anh Hoắc Cường, đó là cháu của Tam Thúc, lớn hơn tôi, khi xưa chúng tôi hay….

Tiêu Nguyệt Nguyệt ánh mắt như đang hồi tưởng lại tuổi thơ thuận miệng kể, bỗng chợt dừng lại quay sang nhìn Ngạo Thiên mắt chớp chớp, rồi tiện chân đá mông hắn một cái, hung hăng nói:

-Này sao tôi phải kể cho cậu chứ, cậu tưởng mình là ai, đồ tiền sử không biết điều.

Ngạo Thiên bực mình hết sức, hắn thuận miệng hỏi thôi mà, cô gái này thật quá bạo lực rồi, Ngạo Thiên trừng mắt ngón tay chỉ chỉ Tiêu Nguyệt Nguyệt quát:

-Cô… cô…sao cô đá tôi, cha mẹ sinh ra đầu để xoa mông để ngồi ai cho cô chiếm tiện nghi tôi thế.

-Ai thèm chiếm tiện nghi của cậu, thối lắm.

Tiêu Nguyệt Nguyệt bỉu môi một cách rất đáng yêu lại có phần cá tính, lườm Ngạo Thiên, muốn khuyến mãi thêm một cước nữa nhưng lần này hắn đề phòng nên né được. Cô khẽ hừ một tiếng rồi nhanh mỉm cười lại, nói:

- Ngạo Thiên, tôi đói rồi chúng ta xuống khu phố ăn nhanh đi, cũng tiện đường.

Cái gọi là khu phố ăn nhanh ở tương lai, như đã kể chính là một hàng dài các cửa tiệm đồ ăn từ bán vỉa hè hay quán ăn nhỏ tạo thành một khu phố mua sắm được chuyển xuống lòng đất.
Dưới lòng đất cũng chia khu các quán ăn nhỏ cùng nhau tạo thành khu mua sắm, phố ăn nhanh, chợ đêm,.v...v… còn các nhà hàng cao cấp hơn thì tạo ra những chuỗi khu quy hoạch bốn năm sao san sát nhau đủ loại văn hóa ẩm thực nguy nga tráng lệ. Ngạo Thiên nghe Tiêu Nguyệt Nguyệt nói vậy thì hơi nghi hoặc hỏi:

- Vẫn chia đôi hóa đơn như mọi lần phải không?

“Người nam nhân này sao nhỏ mọn thế nhỉ, sao không có chút khí phách gì vậy” tiểu Nguyệt buồn bực trong lòng “Hừ, biết có bao nhiêu người muốn mời tôi ăn mà còn không được, tiện nghi mà còn không biết hưởng, hứ”, nghĩ vậy nhưng vẫn vui vẻ, làm giả bộ dáng tức giận dậm chân nói:

-Này, cậu được ông cho khoản tiêu vặt mà, 1 vạn nhân dân tệ lận đó, ôi đại gia lần này cậu mời nhé.

Ngạo Thiên thật sự dở khóc dở cười, ông cô cho tôi, nhưng cũng cho cô mà. Nói chớ có 1 vạn, lương trong quá khứ tôi còn nhiều gấp mười lần. Ông già đó cũng kẹt sỉ thật, làm cho cơ quan phát minh thì tiền lương phải nhiều lắm mới đúng, thật keo kiệt mà. Ngước lên nhìn theo Tiêu Nguyệt Nguyệt vui vẻ vừa bước vừa nhảy phía trước, khuôn mặt xinh đẹp như hoa tuyết đang bay phất phới, vóc người đầy đặn vòng eo hấp dẫn, vừa quyến rũ lại tràn đầy sức sống, đôi chân đang nhảy tung tăng, vừa dài vừa trắng, kết hợp với đôi bốt đen bằng da làm Ngạo Thiên nhìn mà nuốt nước miếng mấy lần, trên người cũng khoát lên bộ áo tương lai, làm bằng da thú, để thích nghi với thời tiết lạnh nên thiết kế điều hòa mini đính trong áo tạo cảm giác ấm áp. Ngạo Thiên không thể không công nhận: “cô gái này nếu bỏ qua phần tính tình có hơi hướng ngược đãi (*hình như là SM style đó!) thì chính là một mỹ nhân, tiên nữ vạn người mê, vạn người có một nha”. Hắn sờ sờ mũi, lắc lắc đầu… rồi chăm chú nhìn tiếp (^^ hợp tính, ta thích!), mãi đến khi hai người xuống lòng đất, đến chổ khu phố ăn nhanh. Không khí nhộn nhịp khác hẳn phía trên, hai người cùng sánh vai bước vào. Hằng hà sa số các quán ăn nhỏ trải dọc con đường.
Đăng bởi: